Ngôn ngữ
Nhân văn trong tôi là những khoảng lặng bất chợt…
Những lúc tan học ngồi lặng dưới ghế đá hàng cây quan sát và suy ngẫm. Nhìn dòng người qua lại giữa sân trường, hàng ngàn sinh viên đang được đào tạo chung dưới một mái trường nhỏ bé nhưng thấm đẫm chất nhân văn. Vì sao tôi lại ngồi đây và Nhân Văn ở đâu trong tôi!
Cái nắng Nhân Văn đôi lúc là cái nắng hồng tràn ngập sự yêu thương, là lần đầu tiên bước vào trường, là lúc còn bỡ ngỡ khi đi thi, khi mới nhập học và được các bạn tình nguyện viên đi tiếp sức mùa thi giúp đỡ cùng với những nụ cười ấm áp, nhiệt tình. Cái nắng trong những bức tranh của những buổi triển lãm về nhân văn trong tôi, về các dự án photovoice, về biển đảo, về nguồn nước sạch, phụ nữ & trẻ em,… và cả cái nắng của ngày hội tân sinh viên, của nắng hồng Nhân Văn nữa. Qua những lăng kính đó tôi nhìn thấy tính nhân văn sâu sắc của ngôi trường này, hiểu thêm một chút nào đó về con người và xã hội.
Có đôi lúc Nhân Văn lại mang những tia nắng màu xanh, đó là màu áo xanh tình nguyện, màu xanh của Nhân Văn xanh trong các hoạt động như: dọn vệ sinh giảng đường, phòng máy tính, cầu đi bộ, cổng trường, quét vôi gốc cây,… những hoạt động vô cùng ý nghĩa được đoàn thanh niên - hội sinh viên trường phát động, các liên chi đoàn thực hiện tích cực và hiệu quả. Tôi cảm thấy yêu Nhân Văn hơn khi chính bản thân được tham gia vào các hoạt động đó, dù mệt nhưng vui và có ý nghĩa.
Có những lúc bất chợt dừng lại trước bảng tin chăm chú đọc từng mẩu giấy là những lời nhắn gửi, tâm sự, chia sẻ thông tin của một người hay một câu lạc bộ nào đó. Từ đó đôi khi chỉ là những niềm vui nho nhỏ được lan truyền từ chủ nhân của những mẩu giấy cũng khiến tôi mỉm cười, cũng có khi tôi biết được thêm thông tin về lịch khai giảng của các lớp học ngoại ngữ hay thông tin tuyển thành viên, thành tích, hoạt động của các câu lạc bộ… Lại có những lúc đang đi giữa sân trường bỗng đứng sững lại và nhìn một nhóm bạn nào đó tập múa, tập nhảy, nhìn đám bạn qua lại và cười đùa với nhau, nhìn những chú gà chạy nhảy tung tăng trong sân trường,…
Nhân Văn trong tôi đôi khi là những lúc ngồi trên giảng đường bỗng vu vơ nhìn ra cửa sổ và suy nghĩ một điều gì đó về trách nhiệm, nghĩa vụ của bản thân và cả về tương lai nữa. Tôi đã học được những gì khi ngồi đây, Nhân Văn mang lại cho tôi những gì và tôi đóng góp được gì cho Nhân Văn? Kiến thức, cuộc sống và sự nhiệt huyết?
Với một sinh viên năm nhất, cảm xúc chưa đủ sâu để có thể diễn tả hết về nhân văn chỉ biết rằng tôi vui vì được hòa mình vào dòng chảy của Nhân văn!
Tác giả: Bùi Thị Thu Uyên - K59 Quan hệ công chúng
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn